Vì Sao Ta Đến Thế Gian Này?
Vì Sao Chúng Ta Đến Thế Gian Này?
Con người sinh ra trong đời thường ít ai tự hỏi: “Vì sao ta có mặt trên thế gian này? Ta đến đây để làm gì?” Đa phần chỉ sống theo thói quen, theo xã hội, theo dòng đời đưa đẩy. Đến khi tuổi già, bệnh tật, cái chết cận kề, mới giật mình tự hỏi, thì đã muộn. Phật giáo và các bậc Tổ Sư đã chỉ rõ nguyên nhân và mục đích để chúng ta không sống mù mờ, uổng phí một kiếp người.
1. Chúng ta đến thế gian này vì nghiệp lực dẫn dắt
Theo giáo lý nhân quả, con người không sinh ra một cách ngẫu nhiên. Mỗi người có một thân phận, một hoàn cảnh, một gia đình, một số phận riêng là do nhân duyên quá khứ chiêu cảm.
-
Nếu từng tạo phước đức, ta sinh ra trong gia đình sung túc, gặp nhiều thuận duyên.
-
Nếu từng tạo ác nghiệp, ta sinh vào cảnh khổ, nhiều chướng nạn.
-
Mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ trong đời quá khứ đều kết thành nghiệp, và nghiệp chính là sức mạnh vô hình dẫn dắt ta đến kiếp này.
Nói cách khác, chúng ta đến thế gian này trước hết là để trả nợ nghiệp. Có nợ tình cảm, nợ tiền tài, nợ ân oán… tất cả đều phải thanh toán. Đời người thật ra giống như một bản hợp đồng nhân quả, đến để trả xong thì lại ra đi.
2. Chúng ta đến thế gian này để học và trưởng thành
Nếu chỉ trả nợ thôi thì đời sống trở nên uổng phí. Ngoài việc trả nghiệp, con người còn có cơ hội tạo nghiệp mới – thiện hay ác tùy theo lựa chọn.
-
Nếu sống trong tham, sân, si, thì tiếp tục tạo nghiệp xấu, luân hồi mãi mãi.
-
Nếu biết hướng thiện, tu sửa bản thân, sống hiếu thuận, từ bi, thì tích lũy công đức, gieo nhân giải thoát.
Ở đây, ý nghĩa sâu xa là: ta đến để học cách làm người đúng nghĩa. Người đúng nghĩa không phải ở chỗ hơn thua, quyền lực hay tiền bạc, mà ở chỗ biết yêu thương, biết buông bỏ, biết tỉnh ngộ.
-
Đời người là vô thường. Chỉ một hơi thở ra mà không trở lại thì đã đổi kiếp, thân xác này bỏ lại, tất cả danh lợi tình đều không mang theo được.
-
Đời người là khổ. Sinh – lão – bệnh – tử, cầu không được, oán tắng hội, ái biệt ly, ngũ ấm xí thạnh… tám nỗi khổ luôn vây quanh.
-
Đời người là giả. Tất cả đều vô ngã, vô thường, không có gì thật.
Vậy thì vì sao chúng ta đến đây?
“Đời người đến thế gian này là để học Phật, ngoài ra không có ý nghĩa nào khác.”
-
Học Phật để nhận rõ chân tướng vũ trụ nhân sinh.
-
Học Phật để buông xuống phiền não, tập khí.
-
Học Phật để tu công đức, gieo duyên lành, cứu giúp người khác.
-
Học Phật để niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, thoát khỏi vòng luân hồi khổ đau.
Nếu cả đời chỉ chạy theo danh lợi thế gian, thì cuối cùng ra đi tay trắng, không những không được gì, mà còn kết thêm nghiệp chướng, tiếp tục chịu luân hồi. Đó là một kiếp sống uổng phí.
4. Vì sao hiếm người đặt câu hỏi này?
Phật giáo nói rằng chúng sinh sống trong vô minh. Vô minh nghĩa là không biết chân tướng, không nhận ra mục đích thật sự của đời người. Vì thế, đa phần chúng ta:
-
Bị động sinh ra, bị động lớn lên, bị động theo dòng đời cuốn đi.
-
Đắm chìm trong tiền tài, tình cảm, danh vọng mà quên mất chính mình.
-
Đến cuối đời, thậm chí chưa từng một lần tự hỏi: “Mình sống để làm gì? Mình đến đây để làm gì?”
Đây là bi kịch lớn nhất: sống cả đời nhưng chưa bao giờ tìm hiểu ý nghĩa của sự sống, huống chi là tìm ra câu trả lời.
5. Con đường tỉnh ngộ
Phật giáo mở cho ta một lối thoát. Khi hiểu rằng ta đến thế gian này vì nghiệp, thì đồng thời cũng hiểu rằng ta có thể chuyển nghiệp bằng tu hành.
-
Trả nợ mà không tạo nợ mới.
-
Hành thiện, tích đức, giữ tâm thanh tịnh.
-
Niệm Phật, phát nguyện vãng sanh Tịnh Độ.
Đời người tuy ngắn ngủi, nhưng chính vì vậy mà quý báu: chỉ trong thân người này ta mới đủ duyên nghe Pháp, hiểu đạo, tu hành, và thoát khỏi luân hồi.
Nếu không tỉnh ngộ, cả đời sẽ chỉ là một giấc mộng trôi qua trong vô minh. Nếu tỉnh ngộ, mỗi ngày sống đều là cơ hội trả nợ, tu sửa, và tiến bước trên con đường giải thoát.





